“Thì ra là thế. Nhưng sao Đế Hào lại không mở rộng ra nước ngoài? Còn nữa, cậu Tư giỏi vậy sao?
“Cũng là một người đáng để nhắc đến. Nhưng cậu ta còn trẻ, chỉ vừa tiếp quản Đế Hào mấy năm, nội bộ Đế Hào lại đấu đá không ngừng, cậu ta cũng chỉ mới ổn định được tình hình gần đây. Cậu ta rất thông minh, hiểu rằng dục tốc bất đạt nên mới nắm vững địa bàn của mình rồi mở rộng sau. Em cứ chờ xem, mấy năm nữa sẽ không ai có thể coi thường cậu ta đâu.”
Đường Hạ che miệng cười, “A ha ha.”
“Em cười cái gì?”
“Anh nói người ta trẻ, làm như anh già lắm không bằng. À, không đúng, chú năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
“... À, thì ra tiểu hồ ly của anh chê anh già? Hừm, xem ra bình thường làm chưa đủ rồi.”
Đường Hạ: “!!!”
Gò má Đường Hạ đỏ ửng, cô hừ lạnh một tiếng, đang định trả lời thì lại thấy Tiểu Kiểu lo lắng chạy đến.
Đường Hạ chỉ im lặng một chút chứ không cúp máy.
Tiểu Kiều thở không ra hơi nói, “Chị Kiều, lễ phục... lễ phục Trang Nại Nại chuẩn bị cho chị bị người khác cắt nát mất rồi!”
Vẻ mặt xấu hổ như thiếu nữ của Đường Hạ lập tức biến mất, “Ai làm?”
Tiểu Kiều lắc đầu.
Đường Hạ liền nói với người ở đầu dây bên kia: “Chú à, tạm thời như vậy đi, bên em xảy ra chút chuyện, em đi xử lý đã.”
“Ừ.”
Tiểu Kiều: “...”
Tuy bọn họ không chỉ chuẩn bị một bộ lễ phục để Đường Hạ tham dự buổi lễ trao giải, nhưng vấn đề bây giờ là cả hai bộ lễ phục được Trang Nại Nại chuẩn bị đều đã bị cắt nát!
Phải biết đồ trang sức được mang đến đều dùng để kết hợp với lễ phục. Hôm nay đã quá muộn rồi, đợi đến mai cũng không kịp đặt bộ nào phù hợp, nên chuyện này quả thật rất cấp bách. Nhưng sao chị Đường lại chỉ nói bâng quơ là “chút chuyện”? Tiểu Kiểu đã sắp khóc rồi này!
***
Trong phòng Tổng thống, Đường Hạ ngồi trên sofa trong phòng khách, Trang Nại Nại ngồi đối diện cô ấy, cả hai đều cau mày nhìn lễ phục trên bàn. Kiểu dáng hai bộ lễ phục không khác nhau lắm, một bộ là dùng để dự bị. Quản lý khách sạn cũng đứng trước mặt hai người, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đường Hạ nhếch môi: “Anh Jack, nếu anh không thể cho tôi một câu giải thích hợp lý thì tôi không còn cách nào khác nữa đâu.”
Quản lý lau cái trán còn chưa kịp đổ mồ hôi, trong lòng thì đã ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Mino rồi.
Não cô ta có nếp nhăn không vậy? Cắt lễ phục do Trang Nại Nại chuẩn bị quả thật có thể khiến Trang Nại Nại đắc tội với Đường Hạ. Nhưng... cô ta có thể đi nghe ngóng trước khi làm ra loại chuyện này được không?
Đường Hạ và Phong Kiêu đều nổi tiếng bao che khuyết điểm. Người của bọn họ có làm sai cũng được bênh vực, chứ nói gì Trang Nại Nại là người bị hại?
Quản lý khách sạn không biết nên làm thế nào, anh ta cúi đầu, cung kính nói, “Tôi đã thông báo với bà Tiêu rồi. Bà ấy ở nước ngoài, đang quay về gấp. Ngày mai bà Tiêu sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng sau buổi lễ trao giải.”
Đường Hạ lườm anh ta bằng đôi mắt phượng, sau đó mới gật đầu, “Được rồi, anh đi xuống trước đi.”