Tiêu Thái Bạch cũng cười: “Mời cô Trang lên xe, chúng ta cùng đi.”
Trang Nại Nại bình tĩnh nói: “Hành lý của tôi...”
“Không có việc gì Nại Nại, cô cứ đi đi! Tôi sẽ thu dọn hành lý của cô cho, lúc nào cô tới lấy cũng được!” Tiểu Kiều trượng nghĩa vỗ vai Trang Nại Nại rồi nhỏ giọng nói, “Đây chính là cơ hội tốt đấy! Nhất định phải nắm cho chắc! Trong trang viên của nhà họ Tiêu có đến mấy trăm người. Bọn họ chú ý kiểu dáng và khí chất từng người thì chắc chắn tiền công không rẻ đâu.”
Trang Nại Nại: “...”
Cô đang muốn mượn cớ lấy hành lý để quay về khách sạn, bởi vì hiện giờ cô không đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra nên muốn hỏi thử Tư Chính Đình. Thế nhưng Tiểu Kiều quá nhiệt tình khiến cô mất lí do này.
Trang Nại Nại nắm chặt tay, trong lòng có chút khẩn trương. Cô đã nghĩ vô số cách để trà trộn vào nhà họ Tiêu, thế nhưng không ngờ cơ hội đến quá nhanh, làm cô trở tay không kịp.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy Tư Chính Đình đứng cách đó không xa. Khoảng cách xa là thế nhưng anh vẫn hờ hững thoáng liếc về bên này. Trang Nại Nại lại từ cái liếc mắt ấy mà cảm thấy an tâm. Hoảng loạn hay khẩn trương, toàn bộ đều biến mất trong chớp mắt.
Nếu sớm muộn gì cũng phải đi vậy thì đi thôi!
Đi xem nhà họ Tiêu là nơi đầm rồng hang hổ thế nào.
Trang Nại Nại gật đầu với Tiêu Thái Bạch, sau đó có người tới đưa Trang Nại Nại ra chiếc xe đằng sau. Cô theo đoàn xe thẳng hướng về phía nhà họ Tiêu.
Tiêu Thái Bạch chậm rãi hạ kính xe ô tô xuống, ngay lúc đó nụ cười của cô ta lập tức tắt lịm. Cô ta cầm di động lên gọi điện cho mẹ mình, trong giọng nói theo sự nghi hoặc: “Mẹ, vì sao lại bảo con đưa Trang Nại Nại tới trong hôm nay? Chẳng phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao? Bây giờ mẹ có thể nói cho con biết lí do không?”
“Con xác định Mino chính là con gái của Tiêu Mộ Thanh, còn Trang Nại Nại không phải? Diện mạo của cô ta...”
“Mẹ nghĩ nhiều rồi, con đã điều tra rõ ràng, chuyện này ở trong nước rất ồn ào. Trang Nại Nại là con gái của Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng. Cô ta trông giống Tiêu Mộ Thanh sao? Tuy con chưa từng gặp Tiêu Mộ Thanh nhưng con chắc chắn cô ta với Lý Ngọc Phượng giống nhau như đúc. Lý Ngọc Phương có hơi giống Tiêu Mộ Thanh cho nên Trang Nại Nại giống Tiêu Mộ Thanh cũng không phải chuyện lạ. Chưa kể hiện giờ, dẫu cho Mino không phải là con gái của Tiêu Mộ Thanh thì cũng thành phải mà thôi, đúng không?”
Tiêu Cốc Vân cười, “Đúng vậy, hiện tại Mino chính là con gái của Tiêu Mộ Thanh, chuyện này không cần thay đổi. Thế nhưng mẹ vẫn luôn có cảm giác Trang Nại Nại sẽ thành biến số của chúng ta.”
Tiêu Thái Bạch cười: “Cô ta thì thành biến số gì chứ, mẹ nghĩ nhiều rồi!”
Tiêu Cốc Vân thở dài: “Trực giác của mẹ luôn chuẩn, nhưng mà... thôi quên đi, có đưa cô ta về cũng phải đặt ngay dưới tầm mắt của mình, như vậy cô ta có làm gì thì chúng ta cũng biết, tiện đường thăm dò xem. Mẹ cảm thấy chuyện có điều gì đó là lạ, phong cách thiết kế như vậy hình như mẹ đã từng thấy rồi.”
Tiêu Thái Bạch sửng sốt: “Mẹ nói là...”
“Nhà thiết kế thiên tài Allen!”
Tiêu Thái Bạch nhướn mày: “Chuyện này chờ một lát hỏi cô ta là được, người đã ở trên xe rồi, đến lúc đó chẳng phải là mặc chúng ta xoa nắn sao?”