“Thế Trường đã tặng hết tài sản của mình kể cả tập đoàn TT cho em rồi.”
“Cái gì?”
Thế Nam thật sự không ngờ Thế Trường lại nặng tình với Minh Châu như vậy. Xem ra anh ta xóa sạch đoạn ghi hình tiệc sinh nhật hai năm trước của Minh Ngọc là điều rất đúng đắn.
Nếu để Minh Châu biết Thế Trường đã khôi phục trí nhớ, chẳng phải kế hoạch chiếm lấy gia sản nhà họ Lý của anh ta sẽ sụp đổ sao?
Người nhà họ Lý ỷ vào tài sản và địa vị chèn ép gia đình anh ta nhiều năm, bây giờ đến phiên anh ta đòi lại rồi.
“Minh Châu, chúc mừng em. Kế hoạch trả thù của em đã thành công rồi.”
Minh Châu chỉ cảm thấy câu chúc mừng này vô cùng chói tai. Mục đích ban đầu của cô chính là muốn Thế Trường trắng tay, sống trong đau khổ. Bây giờ cô đạt được rồi, nhưng tại sao trong lòng vẫn không vui?
“Anh Thế Nam, em hối hận rồi, em muốn trả tài sản lại cho Thế Trường, em chỉ cần quyền nuôi dưỡng con trai của em thôi.”
Nghe Minh Châu nói vậy, ánh mắt của Thế Nam lộ ra sự sắc bén.
Thật vất vả mới chiếm được tập đoàn TT, làm sao anh ta chấp nhận trả lại cho Thế Trường được?
Nhưng hiện tại quyền quyết định nằm trong tay Minh Châu, anh ta không nên manh động, vì thế bèn nói:
“Minh Châu, có một chuyện anh muốn giấu em nhưng bây giờ không thể không nói. Năm xưa chính Thế Trường đã sai Minh Ngọc tới bệnh viện giết em để hoàn toàn giành lấy bé Trường Minh, bởi vì thấy sự việc bại lộ, hòng tránh thân bại danh liệt nên cậu ta mới đẩy Minh Ngọc ra chịu tội thay. Em hãy thanh tỉnh một chút, đừng bị cậu ta lừa!”
Minh Châu nhíu mày, kết hợp biểu hiện của Thế Trường trong thời gian qua, cô thật sự không tin được những gì Thế Nam vừa nói.
Anh là loại người độc ác như vậy sao?
Không! Anh có thể giao hết tài sản và cả quyền nuôi dưỡng bé Trường Minh cho cô thì sao lại vì giành con mà sai Minh Ngọc giết cô được?
Quá mâu thuẫn!
Mấy ngày trôi qua, Minh Châu tiếp quản tập đoàn TT.
Thế Nam nhiều lần kêu cô phân rã tập đoàn nhưng cô nhất quyết không đồng ý. Đây có thể nói là lần đầu tiên hai người đối nghịch quan điểm với nhau.
Từ văn phòng chủ tịch nhìn xuống dòng xe cộ hối hả chạy phía dưới, lòng Minh Châu nặng trĩu. Cô hoang mang không biết tương lai sẽ như thế nào. Nếu Thế Trường ở bên cạnh cô thì tốt rồi, anh giỏi như vậy, chắc chắn sẽ dạy cô cách giải quyết vấn đề.
“Minh Châu, em thật sự còn sống!”
Đột nhiên một bóng người từ bên ngoài vọt tới ôm chầm Minh Châu vào trong ngực. Cô hoảng hốt định đẩy người nọ ra thì nghe anh ta nức nở nói:
“Tốt quá rồi, Minh Châu, anh nhớ em lắm.”
“Túc Mạch...”
“Ừm.”
Hốc mắt của Minh Châu đỏ lên, cảm giác trùng phùng này khiến lòng cô khổ sở không thôi.
“Túc Mạch, anh ôm tôi chặt quá rồi, tôi không thở nổi.”
Túc Mạch vội vàng buông Minh Châu ra, giờ phút này thanh niên cao to như con gấu này lại khóc đến mức mắt mũi tèm nhem trông khá buồn cười.
Anh ta luôn hối hận năm đó bản thân không đủ mạnh mẽ cướp lấy Minh Châu, cho nên mấy năm nay anh ta điên cuồng gây dựng sự nghiệp. Hiện tại tập đoàn TM đã có thể sánh vai với tập đoàn TT.
Anh ta cũng không bao giờ bị Thế Trường uy hiếp nữa.
Túc Mạch nắm lấy tay của Minh Châu, chân thành nói:
“Minh Châu, sau này để anh chăm sóc em đi được không?”
Minh Châu theo bản năng cụp mắt xuống, cũng không trả lời câu hỏi của Túc Mạch mà chuyển đề tài:
“Sao anh biết tôi trở về?”
Túc Mạch đáp:
“Anh nhận được một bưu kiện nặc danh nói rằng em đã tiếp quản toàn bộ tài sản của Thế Trường nên anh mới tức tốc đến đây gặp em. Ban đầu anh còn tưởng mình bị chơi, nhưng vẫn đến thử xem sao. Thật không ngờ em vẫn còn sống.”
Minh Châu hơi nhíu mày hỏi:
“Anh có điều tra người gửi bưu kiện là ai không?”
Nếu người này chỉ muốn Túc Mạch biết cô còn sống thì chỉ cần gửi ảnh chụp của cô thôi, tại sao lại cho anh ta biết cô đang tiếp quản tài sản của Thế Trường?
Túc Mạch gãi đầu xấu hổ nói:
“Người này là cao thủ ẩn mình, anh không điều tra được. Nhưng sao em lại tiếp quản tập đoàn TT? Thế Trường đâu?”
Nghe Túc Mạch nhắc đến Thế Trường, đôi mắt của Minh Châu thoáng hiện lên sự bi thương, cô nói:
“Anh ấy đi rồi.”
“Đi đâu?”
“Không biết.”
Túc Mạch nhận ra cảm xúc của Minh Châu hạ thấp nên không nhắc tới Thế Trường nữa, anh ta nắm lấy tay cô trịnh trọng nói:
“Minh Châu, em có thể suy xét lời anh vừa nói không?”
“Lời nào?”
“Anh nói anh muốn chăm sóc em. Anh cũng sẽ coi bé Trường Minh như con ruột của mình.”
Thấy Túc Mạch chân thành như thế, Minh Châu cũng có chút cảm động. Nhưng chỉ là cảm động mà thôi, không hề có tình yêu.
“Xin lỗi Túc Mạch, tôi không cần người khác chăm sóc. Tôi cũng có thể tự chăm sóc con của mình.”
Giọng điệu của Minh Châu vô cùng quyết liệt, Túc Mạch chỉ biết cười khổ. Có vẻ anh ta đã quá hấp tấp rồi.