Sau trò chơi đổi vợ, cô để mặc cho Nguyên Tử Du thích làm gì thì làm.
Bây giờ bà ngoại và mẹ của cô đang sống ở thành phố khác.
Sau khi được gả vào nhà giàu, do đường xá xa xôi, hơn nữa quy tắc của nhà họ Nguyên cũng khá nhiều nên mấy tháng cô mới về một lần.
Bà ngoại vẫn làm công việc thủ công trước đây, bảo rằng mình đang rèn luyện cơ thể.
Bà cụ không hề động đến số tiền mà Kiều Y Nhiên cho, nói rằng muốn để lại cho chắt trai.
Rõ ràng bà cụ biết chắt trai sẽ là con cháu nhà giàu, vốn chẳng cần đến số tiền mà bà tích cóp cho nó.
Nhưng bà cụ vẫn cứ kiên trì.
Sau này, bà ngoại xem tivi, trông thấy cháu gái mình sống rất hạnh phúc, được chồng hết lòng chiều chuộng.
Khi đó bà cụ mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Trong cốt truyện, mãi đến khi Kiều Y Nhiên bị hại chết, mẹ và bà ngoại của cô ấy vẫn không biết được tình trạng hôn nhân thực sự của Kiều Y Nhiên.
Hình như ông cụ cũng rất ảo não, vội vàng phất tay với Bạch Thần: “Cháu đi đi, đừng nghĩ quá nhiều nhé.” “Ông nội, bà ngoại con rất khỏe.” Bạch Thần bắt đầu cảm nhận được mối quan hệ phức tạp giữa ông cụ và bà ngoại của Kiều Y Nhiên.
“Ừ.” Ông cụ vội vàng đi vào phòng, tốc độ này đúng là không giống người già chút nào.
Có vẻ ông hơi ngượng ngùng! Bạch Thần quyết định về nhà bà ngoại một chuyến, tìm hiểu quá khứ của Kiều Y Nhiên.
Bạch Thần lái chiếc xe bình thường mà Kiều Y Nhiên mua khi còn là thư ký, xuất phát.
Sau mấy tiếng lái xe, cô về đến nhà bà ngoại Kiều Y Nhiên vào khoảng ba giờ chiều.
Lâu lắm rồi bà ngoại và mẹ Kiều Y Nhiên không gặp cô, thế nên khi Bạch Thần trở về, hai người đều rất vui mừng.
Mẹ Kiều Y Nhiên kéo Bạch Thần lại, xem trái ngó phải, rất đau lòng: “Nhiên Nhiên, con của mẹ, sao lại gây thế này? Có phải khi ở nhà giàu, con bị người khác bắt nạt không?” Bà nói rồi lau nước mắt.
Bạch Thần rất bất đắc dĩ, sau khi Kiều Y Nhiên trong cốt truyện ngỏm củ tỏi, nếu bà ngoại cô gặp bất trắc, chẳng biết người mẹ này sống kiểu gì đây! Cả đời bà ấy đều dựa vào bà ngoại, nhưng rồi bà cụ sẽ già, kiểu gì cũng đi trước thôi.
Bạch Thần hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà: “Mẹ, bà ngoại ở trong bếp làm gì thế?” Sau khi Bạch Thần trở về, hai bà cháu chỉ kịp chào nhau một tiếng, sau đó bà cụ lại tất bật trong bếp.
“Chẳng phải con thích ăn bánh nếp nhân thịt lợn nhất à? Bà ngoại muốn làm cho con ăn đấy.” Mẹ Kiều Y nhiên lau nước mắt, chỉnh lại tóc cho Bạch Thần.
Mẹ Kiều Y Nhiên mới hơn năm mươi tuổi, nhưng vì hồi trẻ suy nghĩ quá nhiều nên có vẻ hơi già, trên đầu đầy tóc bạc, trông như người hơn sáu mươi.
Khi bà ngoại và mẹ cô đi ra ngoài, người khác thường nói bọn họ giống như chị em chứ không phải hai mẹ con.
Trông thấy dáng vẻ già nua của mẹ, Bạch Thần cảm thấy đau lòng theo bản năng.
Tình cảm từ Kiều Y Nhiên vẫn luôn ảnh hưởng đến cảm xúc của Bạch Thần.
Sau khi ly hôn, cô sẽ quay về đây bầu bạn với hai bà, phụng dưỡng họ tới khi họ mất.
Chắc chắn Kiều Y Nhiên cũng nghĩ như vậy.
Bạch Thần nói chuyện với mẹ một lúc rồi đi vào bếp.
Lúc này, bà ngoại đang hấp bánh nếp.
Cơ thể bà ngoại vẫn rất khỏe, tay chân nhanh nhẹn, nói chuyện lưu loát, tại thính mắt tinh, sạch sẽ gọn gàng, sẽ để lại ấn tượng tốt cho người khác ngay từ lần gặp đầu tiên.
Thấy Bạch Thần bước đến, bà cụ dùng tay lại, vui mừng quan sát cô.
“Sao lại trở về thể? Chẳng phải cháu kêu là rất khó sống chung với mẹ chồng ư? Đừng hơi tí là về bên ngoài, tránh bị người ta nói cho.” Tuy bà cụ nói như vậy nhưng thật ra rất vui.
Bà cụ đã không gặp cục cưng của mình suốt mấy tháng rồi.
Bạch Thần ôm bà một cái: “Cháu nhớ bà ngoại với mẹ nên mới về đấy.” “Đứa nhỏ này! Bây giờ cháu đã là vợ nhà người ta rồi, không còn tự do như trước nữa.
Gia tộc quyền quý có nhiều quy tắc, nếu không có việc quan trọng thì đừng thường xuyên trở về.
Hơn nữa, bà cũng không yên tâm khi cháu lái xe đường dài.
“Vâng, cháu nghe bà ngoại hết.” Bạch Thần tựa đầu vào vai bà cụ, cảm thấy vô cùng yên tâm, Tuy bà ngoại là chỗ dựa của mẹ, nhưng thật ra cũng là chỗ dựa của Kiều Y Nhiên.
Những năm gần đây, Kiều Y Nhiên lớn lên dưới sự chăm sóc và dạy dỗ của bà cụ.
“Cháu đã xin nghỉ rồi ạ.” Bạch Thần không tựa vào vai bà cụ nữa, quan sát kỹ khuôn mặt của bà.
Tuy làn da đã nhăn nheo những ngũ quan bà rất đẹp, có lẽ hồi còn trẻ, bà cụ cũng là một đại mỹ nhân.
Chẳng lẽ bà ngoại và ông cụ Nguyên là người yêu cũ?
Cô thấy rất có khả năng này.
Ông cụ đã bỏ rơi bà ngoại xuất thân nghèo khó sao? Nhưng ông cụ vẫn áy náy trong lòng, thế nên sau này mới bắt cháu mình cưới cháu gái của bà cụ.
Bạch Thần suy đi tính lại, nghĩ đến tình yêu thời trẻ của bà ngoại.
“Cháu ra phòng khách nghỉ ngơi chút đi, cháu đã lái xe mấy tiếng, chắc chắn rất mệt.
Hoặc cháu cứ ngủ một lúc, khi nào ăn cơm bà sẽ gọi.” Bà ngoại đẩy Bạch Thần ra ngoài.
Hình như bà cụ sợ khói dầu sẽ khiến cháu gái mình khó thở.
“Bà ngoại, bà có ảnh chụp hồi trẻ không ạ?” Bạch Thần nắm lấy tay bà cụ, hỏi.
Có vẻ bà cũng hơi kinh ngạc: “Hồi bà còn trẻ thì làm gì có điều kiện để thường xuyên chụp ảnh? Sao tự dưng cháu lại muốn xem ảnh thế?” “Dạ, cháu biết rồi.” Bạch Thần hơi thất vọng, ngay cả bức ảnh hồi trẻ cũng không có, càng khó điều tra hơn.
Bạch Thần không muốn hỏi thẳng về mối quan hệ thời trẻ giữa bà và chủ nhà họ Nguyên.
Cô không muốn đụng đến vết sẹo trong lòng bà cụ.
Bà cụ đã không nói với con cháu, tức là bà chỉ muốn vĩnh viễn chôn chặt chuyện này ở đáy lòng, nếu cô vô ý vạch trần thì sẽ khiến tâm lý của người già tổn thương.
Có lẽ việc tìm lại các bức ảnh sẽ giúp cô phát hiện một vài manh mối! Trong lúc Bạch Thần đang thất vọng, hình như bà cụ chợt nhớ đến chuyện gì đó, bèn sáng mắt lên, nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, bước về phía phòng ngủ, vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Hình như có mấy tấm đấy, nhưng chúng đã nằm ở đáy hòm rất nhiều năm, chẳng biết có bị hỏng hay không.” Bạch Thần vui mừng nhướng mày, tức là cô vẫn còn hy vọng điều tra ra chân tướng sự thật.
Bạch Thần đi theo bà ngoại, cùng tiến vào phòng ngủ của bà cụ.
Phòng ngủ của bà cụ đơn giản và gọn gàng, vừa nhìn đã biết đây là một người rất ưa sạch sẽ.
Bà ngoại mở một cái hòm lớn ra, sau đó lần lượt ôm quần áo trong đó ra ngoài.
Đây là một cái hòm kiểu cũ, nếu muốn lấy thứ ở đáy hòm, trước tiên phải lấy đồ trong hòm ra, còn không thì phải lật tung mọi thứ.
Bà cụ luôn cẩn thận tỉ mỉ, bà không muốn cái hòm của mình trở nên lộn xộn.
“Bà ngoại, để cháu tìm cho, bà cứ ngồi cạnh là được rồi.” Bạch Thần đỡ bà ngoại dậy, cô biết người già không thể khom lưng quá lâu.
Bà cụ không cố thể hiện, xoa xoa eo: “Được rồi, cháu làm đi, bộ xương già này của bà, mới khom lưng một chút mà đã đau phát khiếp rồi.” Bà cụ vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ, tiếp tục tất bật trong bếp.
Bạch Thần nhanh chóng ôm hết quần áo ra ngoài.