Bởi vì không có Ung Dương chơi cùng, mấy người bạn từ nhỏ của cậu chỉ đành cưỡi ngựa xem hoa, đi một vòng quanh thành phố Hải, cho đến khi không còn sức lực nữa, Dương Lâm mới nhận được một cuộc điện thoại.
“Hôm nay? Bây giờ?... Được, đương nhiên được, cậu đã nói qua rồi. Bên kia đã chuẩn bị xong, có thể tới trước hai ngày rồi.”
Tống Ỷ Thi đang bước đi chậm rãi, trên tay ôm chiếc cặp xấu xí.
“Lát nữa cậu sẽ biết.” Ung Dương nói.
Dương Lâm cúp điện thoại, hỏi người phục vụ bên cạnh: “Có thể dẫn người tới đó không?”
“Được!” Người phục vụ cười nói: “Tôi đã nói với bên kia, người lần này tới là khách quý. Hai ngày này cậu Ung trì hoãn không tới, bên đó sẽ càng cảm thấy đây là một nhân vật lớn, phải là một nhân vật lớn mới có thể tự tin thích đến lúc nào thì đến.”
Khi người phục vụ nói chuyện, trên mặt anh ta xuất hiện biểu cảm tự mãn, giống như đang chạy việc vặt cho Dương Lâm, phục vụ cho Ung Dương, địa vị của bản thân cũng cao hơn.
Dương Lâm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.
Thật vất vả khi phải chạy theo yêu cầu của Ung Dương, đã đến bước này rồi, không thể để đứt đoạn giữa chừng được.
Nhưng… Ung Dương sẽ đưa ai đến? Cậu đã chơi rất vui vẻ ở thành phố Kinh, hầu hết đều ở nơi này đúng không? Vậy còn có thể là nhân vật khó lường nào? Thẩm Diệu Chu chăng? Cậu ta cũng học ở trường trung học Hãn Hải.
Không, không thể nào, chưa bao giờ nghe nói qua hai người họ có mối quan hệ nào.
Dương Lâm chỉ có thể tạm thời đè nén sự tò mò trong lòng, yên lặng chờ đợi.
Xe của Ung Dương đậu ở ga ra dưới tầng hầm, cậu trực tiếp đưa người đi từ dưới tầng hầm lên.
Đây chính là điều mà Tống Ỷ Thi muốn.
Nếu đi từ phía dưới lên sẽ không bị ai chú ý!
Ung Dương lấy chìa khóa ra bấm: “Lên xe.”
Tống Ỷ Thi ngước mắt nhìn cậu: “Cậu có bằng lái sao?”
Cô chỉ biết rằng trong tiểu thuyết gốc đã mô tả Ung Dương thích chơi đua xe. Nhưng nếu cậu sử dụng chiếc xe này để đua, cô có thể biểu diễn một màn chết ngay tại chỗ.
Ung Dương đang mở cửa bỗng dừng lại, nhướng mày, tỏ vẻ không vui.
Tống Ỷ Thi há miệng thở dài.
Thôi được rồi, coi như cô chưa nói gì.
Miễn sao không ném tôi ra khỏi dây đai an toàn là được.
Tống Ỷ Thi đang định nói được rồi chuẩn bị lên xe, Ung Dương đột nhiên khom người xuống, từ trong xe lấy ra một cái túi vải nhỏ, ném cho Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi theo bản năng bắt lấy chiếc túi, bên ngoài túi còn được đính một viên ngọc bích, khiến ngón tay của Tống Ỷ Thi thấy cộm.
Thật đúng là một người con trai giàu có.
Ung Dương: “Tự mình xem đi.”
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Tống Ỷ Thi, sau đó cô ấy nhìn xuống chiếc túi…
Cô lấy ra một món đồ.
Giấy chứng nhận đạt huy chương vàng mùa thu của câu lạc bộ xtreme?
Cô lấy ra tiếp một cái.
Giấy chứng nhận nhà vô địch leo núi Bowen 2015?
Lúc đó cậu đã đến tuổi trưởng thành chưa vậy?
Cô lại lấy thêm một món đồ khác.
Giấy chứng nhận vô địch bộ môn thể thao mạo hiểm Corner Fraser?
…
Cô lật qua từng cái một, có đủ loại giấy chứng nhận giải thưởng. Không chỉ có đua xe, mà còn có dù lượn, xe đạp địa hình, thậm chí cả chứng chỉ bộ môn lặn. Tống Ỷ Thi lật đến cuối cùng mới phát hiện ra bằng lái xe nằm dưới đáy hộp.
Cứ như vậy mà Tống Ỷ Thi bị bắt phải xem hết những vinh quang mà Ung Dương đã đạt được.
Tống Ỷ Thi: ?
Ung Dương nhìn chằm chằm vào phía trước xe, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Tống Ỷ Thi.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy thì ra chiếc túi rách mà mẹ cậu đã thu thập cho cậu cuối cùng cũng có ích.
Tống Ỷ Thi cẩn thận kiểm tra bằng lái xe, xác nhận đó không phải là đồ giả, hơn nữa đã có được nửa năm rồi nên nhét lại cho cậu, kéo dây rút quanh túi rồi trả lại cho cậu.
Khóe miệng Ung Dương hơi giật: “...Ồ.” Cậu cầm chiếc túi về, tùy tiện ném ra ghế sau, trông có vẻ còn khó chịu hơn trước.
Tống Ỷ Thi: ?
Lòng dạ của mấy cậu trai trẻ thật khó lường?
“Lên xe đi.” Ung Dương nói lần nữa.
Lần này Tống Ỷ Thi không dài dòng nữa, cô gật đầu, ngoan ngoãn mở cửa ghế sau chuẩn bị chui vào.
Ung Dương đột nhiên quay đầu lại: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tống Ỷ Thi ngơ ngác nhìn cậu: “Tôi đang ngồi đó.”
Tại sao trên người Ung Dương chỗ nào cũng như có sấm sét đùng đùng vậy? Động vào một cái là tức giận?
“Ngồi ghế phụ đi.” Ung Dương cứng rắn.
Tống Ỷ Thi mím môi.
Ung Dương thấy cô do dự, vội vàng đi vòng qua ghế lái phụ, mở cửa nói: “Ngồi ghế phụ đi, tôi không đâm vào xe ai đâu.”
Được rồi.
Tống Ỷ Thi từ từ ngồi vào ghế lái phụ.
Lúc này các cơ mặt của Ung Dương mới thả lỏng, cậu quay trở lại ghế lái, ngồi xuống, thắt dây an toàn. Khi cậu quay sang để kiểm tra dây an toàn cho Tống Ỷ Thi, cô đã cúi đầu và nhanh chóng thắt dây cho bản thân.
Sắc mặt của Ung Dương rất xấu, cậu đưa tay lên xoa.
Hơi ngứa.
Nhưng Ung Dương không nói gì thêm, cậu đạp chân ga.
Tống Ỷ Thi đột nhiên nghiêng người về phía trước, hai mắt mở to.
Ung Dương liếc nhìn cô, trông cô vẫn còn hơi sốc. Ung Dương mím môi, giảm tốc độ, chậm rãi đi từ nhà để xe dưới tầng hầm ra phía bên ngoài.
“Này nhìn kìa! Là xe của Ung Dương!” Trên sân, có người nhìn con đường cách hàng rào không xa, thốt lên một tiếng.
“Chậc, cậu ta không cần lên lớp, gia đình cũng không quản. Đâu có giống nhà tôi, không làm bài tập sẽ bị người nhà giáo huấn. Nhà tôi cũng không phải dạng nghèo, làm bài tập nhiều như thế để làm gì?”
“Nói về điều này, cậu đã bao giờ nhìn thấy người ngồi trong xe của cậu Ung chưa?”
“Không có…Kể cả mấy người Điền Vấn An, Quách Viên cũng chưa từng ngồi.”
“Vậy còn Liên Phi…”
Bọn họ nói chuyện, ánh mắt hướng về phía Liên Phi.
Ánh mắt của Liên Phi trở nên lạnh lùng.
Cô ấy đang ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi, lúc này lại cầm vợt cầu lông lên, quay đầu nói với Liên Hồng: “Chơi cầu lông đi.”
Liên Hồng nhặt một quả cầu, vội vàng chạy theo sau Liên Phi đi tìm lưới chơi cầu.
Tất nhiên Liên Phi chưa bao giờ ngồi trong xe của Ung Dương.
Thực ra, Ung Dương chưa bao giờ đối xử nồng nhiệt với cô ấy, cơ hội để nói chuyện cũng rất ít thì lấy đâu ra cơ hội ngồi trên xe của cậu?
Liên Phi cầm vợt cầu lông trong tay, quay đầu liếc nhìn chiếc xe đã đi xa gần như không thể nhìn thấy nữa.
Liên Phi không khỏi nghĩ, bây giờ thì thế nào? Bây giờ sẽ có ai khác ngồi trong xe của Ung Dương sao?
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Liên Phi lập tức phủ nhận.
Ai có thể lên xe của Ung Dương cơ chứ?
Không ai có thể.
Ngay cả Tống Ỷ Thi cũng không làm được!
Liên Phi mải suy nghĩ về điều đó, mặc kệ Liên Hồng phát bóng, rồi vung vợt một cách mạnh mẽ, hất quả cầu lông lên không trung.
…
Sảnh chờ của khách sạn Phỉ Thúy được chia thành nhiều khu vực, trong một khu sẽ đặt những chiếc ghế ngồi bằng gỗ lim, trên bàn đặt một bộ ấm trà, phía sau còn bày những món đồ cổ trang trí Đa Bảo Cách (*).
Ở khu vực này lại có một nhóm người nửa đứng nửa ngồi, trông không hợp với không khí lắm.
Bọn họ mặc áo khoác da, đầu cắt ngắn trông hơi hung ác. Mặt mũi trông cũng ưa nhìn, nhìn lướt qua khá đẹp trai và ngầu, hút mắt người khác.
Nếu tinh ý một chút, khi ra vào sảnh khách sạn sẽ nhận ra quần áo trên người họ không hề rẻ.
Nếu thị lực còn tốt hơn nữa thì có thể nhận ra một vài người trong số họ là con cái nhà ai.
Những người có thể ra vào đây tất nhiên không phải là người bình thường. Sau khi ngó nghiêng một lúc, một vài người trong số họ muốn chủ động trò chuyện. Ngay khi họ quay người lại, cánh cửa xoay trước mặt đột nhiên mở ra.
“Cậu, cậu Ung?” Người phía trước đụng phải Ung Dương.
Ung Dương sốt ruột liếc nhìn, sau đó sải bước nhanh về phía trước.
Người nọ xấu hổ lùi sang bên cạnh.
Đừng nghĩ Ung Dương còn nhỏ tuổi và đang đi học, cả thành phố Hải đều biết cậu, ai dám tỏ ra khinh thường?
Nhìn thấy trên mặt Ung Dương lộ ra vẻ sốt ruột, người nọ tất nhiên không dám giễu cợt.
“Anh Dương!” Cậu trai trẻ ngồi ở phía xa đột nhiên đứng lên.
Lúc này, Ung Dương đột nhiên dừng lại, lui về phía sau nửa bước.
Người kia sửng sốt, trong lòng dâng lên một tia vui sướng: “Cậu Ung?”
Ung Dương quay đầu lại: “Cậu đi…chậm quá.” Vốn dĩ giọng điệu của cậu có hơi cao, nhưng khi nói đến nửa câu sau, cậu đột nhiên hạ giọng xuống, tạo ra một bầu không khí vô cùng tinh tế mềm mại.
“Tới đây, tới đây.” Tống Ỷ Thi vừa mới đi vào cửa xoay, trên tay còn ôm cặp sách.
Vốn dĩ cô muốn ở lại xe của Ung Dương, nhưng nghĩ lại lại thấy không được, sợ rằng sẽ làm rơi đồ, sau này phải tìm Ung Dương để lấy. Tốt nhất là nên ôm theo cặp sách của chính mình mới thấy an toàn.
Ung Dương vừa quay đầu, thoáng thấy chiếc cặp sách trên tay cô.
Tại sao cô vẫn ôm nó vậy?
Khóe miệng Ung Dương nhếch lên, vươn tay về phía Tống Ỷ Thi.
Người đứng gác cửa, cũng như nhóm Dương Lâm đang ở khu vực VIP mới thấy rõ Ung Dương đột nhiên dừng lại là đang đợi người ở phía sau… Không, nói chính xác thì là đợi cô gái đi đằng sau, trông cô xinh đẹp động lòng người, lộng lẫy đến mức khi cô xuất hiện sẽ ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Tống Ỷ Thi: “Hả?”
“Túi, đưa túi cho tôi.” Ung Dương vừa dứt lời, không chờ Tống Ỷ Thi phản ứng, cậu đã bước một bước dài đến bên cô, đoạt lấy chiếc túi từ trong tay cô… Nó hơi nặng. Ung Dương không có sự chuẩn bị trước nên hơi loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã.
Thảo nào cô không cao lên được.
Mỗi ngày đều mang theo chiếc cặp sách nặng như vậy đi học.
Ung Dương quay đầu nhìn Tống Ỷ Thi: “Trong này có cái gì vậy?”
Tống Ỷ Thi: ?
Ung Dương là một tên ngốc sao?
Suýt chút nữa cô không giấu được ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Là sách, còn có sách bài tập và đề luyện thi.”
Ung Dương: …
Được rồi.
Cậu chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác khi có một chiếc cặp đầy sách và bài tập về nhà là như thế nào.
Ung Dương cầm cặp sách vững vàng, thấp giọng nói: “...Cậu không cần mang nhiều như vậy.”
Tống Ỷ Thi: “Tôi phải làm bài và ôn tập.”
“Để sau làm không được sao?”
“Không được, làm xong sớm còn đưa cho mấy người Quách Viên tham khảo.”
Một tia u ám nhanh chóng xẹt qua trong mắt Ung Dương: “... Thì ra là vậy.”
Tống Ỷ Thi không nhịn được mà quay đầu nhìn cậu.
Hả?
Ung Dương hơi cụp mắt xuống, sải bước lướt qua cô đi về phía trước.
Tống Ỷ Thi chớp mắt.
Như thể không có gì xảy ra.()
“Anh Dương, mẹ kiếp, mẹ kiếp!” Một cậu bạn nhảy từ trên ghế xuống, lảm nhảm bên tai cậu.
“Này, này…” Sau khi ổn định, cậu vẫn khó nói nên lời.
Dương Lâm hơi sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
“Đây là…” Cậu ta không nghĩ ngợi gì mà nở một nụ cười hòa nhã, bắt đầu theo thói quen nhìn trang phục của cô gái đứng trước mặt. Xem ra gia cảnh không được tốt lắm, trong lòng Dương Lâm bình phẩm. Ngay lập tức, cậu ta nghe thấy giọng nói của những người khác, tò mò quay đầu hỏi: “Mọi người biết nhau sao?”
“Biết chứ, không phải, chúng tôi biết cô ấy, nhưng cô ấy không biết chúng tôi.” Người nói chuyện mỉm cười, tiến lên một bước, vui vẻ đưa tay ra: “Bây giờ có thể làm quen rồi, tôi tên Tề Kiến Quân.”
Tống Ỷ Thi: ?
Chà…một cái tên rất phổ biến.
“Tên của cậu thật là xấu.” Người bên cạnh chán ghét nhíu mày.
“Cậu thì tốt chỗ nào hả? Chu Trấn Hưng?”
(*): Đa Bảo Cách, hay còn gọi là “Bạch Bảo Cách” hoặc “Bác Cổ Cách”, chuyên dùng để trưng bày đồ cổ. Món nội thất này rất phổ biến vào thời nhà Thanh.