Kiều Nam tròn mắt nhìn người đàn ông đang đi tới, trong lòng run rẩy không thể giải thích được. Không phải anh ta cố ý chờ cô về đấy chứ?
“Em thực sự không bị thương sao?” Người đàn ông mở lời.
“Không có.” Kiều Nam vén cổ tay áo lên, đưa đến trước mắt anh ta: “Em không lừa anh mà, không tin anh nhìn đi.”
Cánh tay này hoàn toàn không giống như trong kí ức của anh ta. Hồi nhỏ cánh tay cô ngắn ngủn, đầy đặn, chỗ khuỷu tay có khe thịt rất sâu. Còn nhớ lần đó cô tức giận, khuỷu tay Khương Triết bị cô cắn ra một dấu răng rất sâu, ấn ký ấy tới hôm nay vẫn còn đó.
Kiều Nam khi còn nhỏ lùn hơn những đứa trẻ cùng tuổi hẳn một cái đầu, cân nặng lại lớn hơn tất cả. Mọi người đều nói đứa con gái thứ hai của nhà họ Thiệu là tên cướp nhỏ, suốt ngày la lối khóc lóc lăn lộn quậy phá, trẻ con trong khu đều không muốn chơi cùng cô.
Chỉ có Khương Triết có thể chịu đựng tính xấu của cô, thậm chí quý tử kiêu ngạo nhà họ Khương còn cho phép cô tới gần mình.
Mấy năm nay làm việc ở đài truyền hình, cô có thể chịu khổ, có thể bị coi thường, chịu thương chịu khó làm việc, đảm nhiệm những việc khổ nhất, mệt nhất cũng chẳng nói hai lời. Kiều Nam trở về nhà họ Thiệu một lần nữa, nhưng đến cuối cùng cũng không thể tìm lại được dáng vẻ lúc nhỏ kia. Cô trở thành người nhát gan, im lặng, thậm chí là nhẫn nhục chịu đựng.
Tiểu Nam, rốt cuộc mấy năm qua em đã phải trải qua những gì?
Bao nhiêu lần lời đã đến bên môi, nhưng khi Khương Triết nhìn thấy ánh mắt cố tình né tránh của cô thì lại không thể hỏi được nữa.
Anh ta biết cô đã thay đổi, cũng hiểu rõ thời gian đã kéo ra một khoảng cách giữa hai người.
Thấy anh ta chẳng nói lời nào, dường như Kiều Nam nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Là anh báo cho chủ nhiệm đến nhà kho cứu em sao?”
Cái gì?” Khương Triết hoàn hồn.
Kiều Nam cúi đầu, đáp: “Không có gì. Muộn như vậy rồi mà anh còn đến tìm em, có chuyện gì không?”
Tuy hồi nhỏ họ là bạn bè chơi chung, nhưng sau mười mấy năm xa cách gặp lại nhau một lần nữa, Kiều Nam hoàn toàn không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.
Đặc biệt là ngày cô trở lại nhà họ Thiệu ấy, Khương Triết khoác lên mình một bộ đồ trắng, ngạo nghễ xuất sắc đứng giữa mọi người. Khoảnh khắc kia Kiều Nam đã biết, anh ta không bao giờ là anh trai nhỏ mà cô có thể tùy ý bắt nạt nữa.
Anh ta là Khương Triết, người thừa kế tương lai của nhà họ Khương, tài hoa hơn người, trẻ tuổi xuất chúng. Anh ta và chị gái là cùng một kiểu người, họ đều là vinh quang của gia tộc.
“Tiểu Nam.”
Một tay Khương Triết đút túi, ánh mắt thâm trầm rơi trên khuôn mặt cô: “Chúng ta không phải người xa lạ, nếu có chuyện gì em cứ tìm anh giúp đỡ.”
Không phải người xa lạ?
Đôi môi Kiều Nam thoáng hiện lên một nụ cười khổ sở. Anh ta đã từng là người mà cô thân thiết, nhưng hiện tại lại trở nên xa cách. Rõ ràng là gia đình của cô, bố mẹ của cô, nhưng cô lại chẳng thể tìm được cơ hội hòa nhập với họ.
Một người ngoài lại không phải người ngoài, cảm giác này chẳng ai có thể hiểu được.
“Em vẫn tốt lắm, không cần anh giúp đỡ đâu.” Kiều Nam nhàn nhạt đáp lại.
“Tốt?” Khương Triết nhíu mày: “Hôm nay suýt nữa em đã xảy ra chuyện rồi!”
“Ha ha ha…”
Kiều Nam cười vô tâm vô phế: “Anh bị lừa rồi, làm gì mà nghiêm trọng đến vậy chứ? Em đây chính là phóng viên có đầy kinh nghiệm, sao có thể bị họ lừa được?”
Khương Triết nhìn cô chằm chằm, lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Từ khi quay về cô còn có thêm một tật xấu: mạnh miệng.
Bất kể là gặp phải chuyện gì, bất kể là đối với người nhà họ Thiệu hay là anh ta, cô nhất định đều sẽ không để lộ ra vẻ yếu ớt của bản thân.
Khi còn nhỏ dù chỉ bị một va chạm nhẹ thôi cô cũng phải khóc lóc làm loạn trong lòng ông nội. Nhưng Kiều Nam bây giờ, anh ta nhìn vào mắt cô, cuối cùng vẫn chẳng thể nhìn thấy nửa phần tủi thân trong đó.
Đôi khi thái độ của cô đối với anh ta còn không chân thật bằng đối với Tinh Hoài.
Khương Triết mím môi nói: “Tin tức về Khải Thái càng ngày càng lan rộng, sợ rằng nhà họ Thương thiếu kiên nhẫn. Em sẽ bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, chỉ sợ về sau không ngừng gặp phải phiền phức, không thì em về nhà…”
“Em không sợ.”
Kiều Nam ngắt lời anh ta, từ chối thẳng thừng: “Chuyện của em, em có thể tự giải quyết, không cần phiền đến nhà họ Thiệu đâu.”
Dứt lời, cô đi lướt qua Khương Triết chuẩn bị lên tầng, cổ tay lại bị anh ta nắm chặt lấy: “Em có thể không làm phiền nhà họ Thiệu, nhưng ít nhất có thể nói với anh.”
Khương Triết tiến về phía trước một bước, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống rơi vào tầm mắt Kiều Nam: “Tiểu Nam, chúng ta vẫn là bạn bè, bạn tốt nhất.”
Lúc nhỏ tính tình cô rất xấu, không có ai tình nguyện chơi cùng cô. Ngoại trừ chị gái, chỉ có Khương Triết dỗ dành cô.
Chóp mũi Kiều Nam chua xót, họ đều không thể quay về quá khứ, cô cũng không có khả năng trở thành con người mà bản thân đã từng mong muốn nữa rồi.
“Cảm ơn.” Kiều Nam rút tay về, giọng điệu không xa không gần: “Nếu có việc gì thì em sẽ tìm đến anh.”
Không nghe ra được câu nói của cô là có lệ hay qua loa, nhưng Kiều Nam có thể đồng ý cũng coi như đã kéo gần lại những năm xa cách trước đây của họ.
Khương Triết thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô rút tay về, đáy lòng cảm thấy mất mát.
“Đã khuya lắm rồi, anh về đi.” Kiều Nam vẫn luôn cúi đầu, không hề nhìn vào mắt anh ta.
Rất nhanh sau đó, Khương Triết lái xe rời đi.
Kiều Nam từ từ ngẩng đầu, nhìn xe đã đi xa, sắc mặt ảm đạm u ám. Mười lăm năm chia xa, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Huống chi còn có chuyện ngoài ý muốn kia, sao cô vẫn có thể là Kiều Nam của ngày trước được chứ?
Sảnh lớn sau giờ nghỉ trưa không có ai, Kiều Nam cúi đầu đi thẳng.
“Ôi!”
Đột nhiên có người kêu lên, Kiều Nam vô thức nhìn sang.
“Cô là Kiều Nam hả?”
Người đàn ông đang nói nhận ra Kiều Nam, tuy Tiêu Thận không phải nhân viên đài truyền hình nhưng thường xuyên ra vào nơi đây, mọi người đều gọi anh ta là anh Tiêu.
Bởi vì hai nhà Úc, Tiêu có giao tình sâu sắc, mọi người đều vô cùng kính trọng anh ta.
“Chào anh Tiêu.” Kiều Nam lễ phép, không hiểu sao vị thiếu gia này lại biết tên cô?
Tiêu Thận cười, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, cẩn thận đánh giá. Cô gái này thực sự có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, nhưng những cái khác lại rất bình thường, rốt cuộc cô có chỗ nào khác biệt chứ?
“À.” Anh ta cúi đầu đứng trước mặt Kiều Nam, giọng điệu mờ ám: “Người ở quán bar đêm đó là cô nhỉ?”
Kiều Nam ngẩng đầu, mặt đỏ bừng: “Quán bar nào cơ?”
Ôi chao, còn biết giả ngây cơ đấy?
Tôi nhận ra giọng cô rồi.” Tiêu Thận khẽ cười, nhìn ánh mắt không phân biệt được thật giả.
Kiều Nam hít một hơi thật sâu: “Anh Tiêu, anh nhận nhầm người rồi.”
Chưa một ai có thể giả vờ vô tội trước mặt Tiêu Thận, huống chi đêm đó anh ta đã nhìn thấy một bên mặt của người con gái này. Rõ ràng là giống với cái người lúc này đang đứng cạnh anh ta như đúc, làm sao anh ta có thể nhận sai được?
“Ha ha…” Kiều Nam bình tĩnh lại: “Tôi đi làm việc đây.”
Cô nhấn nút thang máy, nhìn chằm chằm số tầng đang chậm rãi nhảy xuống, sau lưng như bị kim chích.
Tinh!
Kiều Nam nhanh chóng chạy vào thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại, cô liếc thấy Tiêu Thận nhướng mày nhìn mình.
“Thật sự rất khó tra ra tung tích của cô đấy.” Tiêu Thận nhìn đôi mắt khiếp sợ của cô, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Cửa thang máy khép lại, Kiều Nam chớp mắt, đại não hơi đờ đẫn.
Tất cả người của đài truyền hình đều biết Tiêu Thận là “homie” của sếp. Anh ta nói vậy là có ý gì?
Mặt đất ở hầm để xe được phủ một lớp phát quang đặc thù, Úc Cẩm An nhìn theo mũi tên đánh dấu thấy người đứng trước xe.
Trí nhớ Kiều Nam rất tốt, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp mà nhớ được biển số xe, tìm ra xe của anh vô cùng dễ dàng.
Tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông tới gần, Kiều Nam quay đầu lại, bóng dáng cao lớn của Úc Cẩm An chỉ cách cô có hai bước.
“Sếp.”
Kiều Nam đứng thẳng người, Úc Cẩm An nheo mắt lại: “Có việc gì?”
“Người báo tin cho chủ nghiệm cứu tôi là anh sao?”
Úc Cẩm An mở cửa xe ngồi vào, tiếng động cơ khởi động kích thích màng nhĩ Kiều Nam.
“Lên xe.” Người đàn ông trong xe ra lệnh.
“Đi đâu cơ ạ?”
Kiều Nam ngạc nhiên nhìn anh, cô tới không phải để hỏi cái này.
Người đàn ông mỉm cười: “Cái đó không phải bản HD đâu.”
“Hả?” Kiều Nam ngơ ngẩn ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe hơi màu đen ngay lập tức khởi động máy, nhanh chóng rời khỏi hầm để xe.