Tối hôm qua Kiều Nam mệt đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay, bây giờ tỉnh dậy không khỏi lo lắng.
Tên biến thái ở một mình nơi nhà cao cửa rộng như vậy mà không cảm thấy sợ sao?
Sau khi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cô chỉnh trang quần áo, mở cửa đi xuống tầng.
Cửa sổ rộng sát đất có tầm nhìn tuyệt vời, thảm thực vật bên ngoài xanh tốt, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ để khiến tinh thần thoải mái.
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng khách rộng rãi khiến Kiều Nam hơi nhức mắt, cô bước từng bước cực kì dè dặt.
Nghe thấy tiếng động phát ra từ nhà ăn, cô thò đầu nhìn vào, thấy người đàn ông mặc vest, sơ mi chỉnh tề đang ngồi bên bàn ăn sáng.
Kiều Nam chớp mắt, điều chỉnh lại biểu cảm: “Chào buổi sáng, sếp.”
Dù trong lòng có mắng chửi ngàn lần đi chăng nữa thì người đàn ông mặc âu phục này vẫn là boss của Kiều Nam nên cô buộc phải cúi đầu.
Úc Cẩm An đặt tách cà phê xuống, liếc mắt nhìn cô: “Tối qua ngủ ngon không?”
“Ờm...” Kiều Nam cười đáp: “Cũng khá ngon.”
Phòng bếp chỉ đặt mỗi một chiếc ghế, xung quanh không có đồ trang trí dư thừa nào nên khiến Kiều Nam cảm thấy cực kì khó xử.
Người đàn ông nhàn nhã ăn cơm, không hề bị sự xuất hiện của cô ảnh hưởng đến khẩu vị. Kiều Nam rướn cổ lên nhìn, trứng rán thịt xông khói kết hợp với cà phê, tuy không phong phú nhưng vẫn đủ khiến bụng cô sôi ùng ục.
Hức!
Tối hôm qua cô chỉ ăn một cái hamburger, lại còn bị anh ta chèn ép làm việc đến nửa đêm, hiện giờ da bụng đã dán vào da lưng luôn rồi.
Một lúc sau, Úc Cẩm An đứng dậy đi về phía cửa, Kiều Nam không bận tâm về cơn đói nữa mà nhanh chân bước theo anh.
Nhìn thấy Kiều Nam đi về phía ô tô, Úc Cẩm An không khỏi nhíu mày: “Cô muốn lên xe hả?”
“Đúng vậy.” Kiều Nam ngẩng đầu: “Sắp trễ rồi.”
Anh tựa vào cửa xe: “Cô có biết muốn ngồi lên xe sếp sẽ phải trả cái giá rất đắt không?”
Kiều Nam trợn to hai mắt: “Trả giá gì cơ?”
Anh ngoắc ngoắc ngón tay, Kiều Nam mím môi tới gần.
Đôi môi mỏng manh lướt qua vành tai khiến Kiều Nam vô thức rụt cổ lại, vừa vặn chạm vào ánh mắt Úc Cẩm An: “Thực ra tôi thích cô lên giường cùng sếp hơn là lên xe của sếp đấy.”
“...”
“Muốn lên thử không?”
Lên cái con m* nhà anh!
Kiều Nam tái mặt, cố nén lửa giận: “Ha ha, tôi đi tàu điện ngầm đây.”
Úc Cẩm An nâng chiếc đồng hồ sáng bóng trên cổ tay lên, cười nói: “Chúc may mắn.”
Vù!
Chiếc xe thể thao màu đen chuẩn đẳng cấp thượng lưu phóng đi trong chớp mắt, Kiều Nam lập tức hít đầy khói.
Khu biệt thự nằm ở vị trí giao thông bất tiện, cuối cùng Kiều Nam vẫn đến trễ. Vì tin tức nội bộ của Khải Thái mà mấy ngày nay đồng nghiệp đều tránh mặt cô, trưởng phòng cũng mắt nhắm mắt mở tha cho cô.
Mọi người đều cho rằng cô sắp đi đời nhà ma rồi.
“Tổng giám đốc Úc.” Thư ký gõ cửa đi vào, cung kính bảo: “Chủ tịch gọi điện thoại, bảo anh về nhà vào buổi trưa hôm nay.”
Vẻ mặt Úc Cẩm An không thay đổi: “Tôi biết rồi.”
Thư ký cũng không nhiều lời, chỉ báo lịch trình làm việc cả ngày cho anh rồi rời đi.
Ở vị trí đắc địa của trung tâm thành phố có một khu biệt thự đơn lập. Nơi đây tấc đất tấc vàng, để sở hữu được môi trường sống tiện nghi như thế thì phải bỏ ra số tiền cực kỳ xa xỉ.
Úc Cẩm An dừng xe trong sân, một tay đút túi đi vào cửa.
Bà chủ nhà họ Úc đứng giữa phòng khách, Dung San khoanh tay ra lệnh cho người giúp việc: “Ngày hôm qua tôi đã yêu cầu đổi tất cả hoa rồi mà, mùi bách hợp nồng quá, không được để trong phòng làm việc, ông chủ của mấy người không thích đâu.”
“Vâng thưa bà.” Đám người giúp việc làm theo, vừa thấy có người vào cửa, lập tức cúi đầu: “Cậu chủ.”
Dung San mỉm cười quay sang phía đó: “Cẩm An đã về rồi.”
Trong phòng khách tràn ngập hương hoa ngào ngạt, Úc Cẩm An cau mày hỏi: “Bố tôi đâu?”
“Còn không phải đang ngắm nghía mấy viên đá quý bảo bối của ông ấy sao, con ngồi trước đi.”
Giọng điệu này tràn đầy khí chất của một nữ chủ nhân.
Bà ta vừa dứt lời, Úc Kính Khải vừa lúc từ tòa nhà phía sau trở về. Vừa nhìn thấy chồng, bà ta lập tức tiến đến: “Kính Khải, Cẩm An về rồi.”
“Bố.” Úc Cẩm An đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn thấy Dung San ôm cánh tay của bố mình, không khỏi dời ánh mắt đi chỗ khác.
Úc Kính Khải gật đầu một cái, ra hiệu cho người giúp việc: “Dọn cơm.”
“Vâng.”
Người giúp việc bận rộn chuẩn bị, Úc Cẩm An theo bố vào phòng ăn.
Dung San cố ý đi lùi lại phía sau, nhỏ giọng nói với một người giúp việc: “Gọi điện bảo cậu hai về đây nhanh lên.”
Người giúp việc đi vào phòng khách, Dung San quay lại ngồi bên cạnh chồng.
Đồ ăn trưa vô cùng phong phú, biểu cảm của Úc Cẩm An thì lại hờ hững, vẻ mặt của Úc Kính Khải cũng vô cảm, hai bố con trông giống hệt nhau.
Dung San mấy lần muốn mở miệng nhưng không tìm được cơ hội, âm thầm nhìn chằm chằm đồng hồ, tính toán thời gian, thầm nghĩ tên nhóc Tề Quang kia càng ngày càng lề mề.
“Giao nữ phóng viên đó cho nhà họ Thương xử lí đi.” Động tác gắp đũa của Úc Kính Khải không thay đổi: “Tối hôm qua nhà họ Thương đã mở lời với bố rồi.”
“Cô phóng viên dám tung tin kia sao?” Dung San bĩu môi, khinh thường bảo: “An Cẩm nhà chúng ta đâu cần một kẻ không biết trời cao đất dày như thế!”
Nghe được lời của vợ mình, Úc Kính Khải hơi cau mày. Ông ta không thích phụ nữ nhúng tay vào chính sự.
Ở chiếc ghế đối diện, đôi mắt nâu sẫm của Úc Cẩm An vẫn trầm tĩnh như nước: “Nhân viên làm việc trong An Cẩm của con, chỉ có con có quyền quyết định số phận họ, đúng sai thế nào không cần người ngoài lo.”
Úc Kính Khải ngớ người: “Con định làm gì?”
“Chuyện của Khải Thái đâu phải là không có căn cứ, trước đó An Cẩm cũng từng công khai vài tin tức, nếu như lúc này cố gắng xoay ngược chiều gió, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?” Ánh mắt Úc Cẩm An sâu thẳm, chẳng ai đoán được cảm xúc của anh có dao động gì hay không.
Còn có thể nghĩ như thế nào nữa?” Dung San cười khẩy một tiếng: “Mọi người đều biết sớm muộn gì nhà họ Úc và nhà họ Thương cũng kết thành thông gia, người một nhà giúp đỡ nhau cũng là lẽ thường tình.”
Không chỉ có ý định tổ chức hôn lễ, giữa hai nhà còn có rất nhiều cổ phần và lợi nhuận chung.
Úc Cẩm An không thèm để tâm tới lời bà ta nói, chỉ nhìn chằm chằm bố mình: “Bản thân nhà họ Thương tự biết họ chẳng còn con đường nào khác, trong khi nhà họ Úc lại nắm toàn quyền quyết định trong tay.”
Nghe vậy, Úc Kính Khải chậm rãi nhếch môi mỉm cười. Chuyện thương trường như chiến trường này, đàn bà làm sao hiểu được?
Ông ta đặt đũa xuống: “Vậy con tự xem mà xử lý đi.”
“Vâng.” Úc Cẩm An đáp lời.
Dung San không xen vào được, sắc mặt trở nên khó coi, hai bố con bọn họ rõ ràng đã thống nhất quan điểm với nhau rồi.
Sau bữa trưa, Úc Cẩm An cầm chìa khóa xe bước ra khỏi cửa.
Một chiếc xe thể thao cải tiến màu bạc chạy thẳng vào biệt thự với mã lực mạnh mẽ, tiếng động cơ rền vang đinh tai nhức óc.
Chiếc xe dừng lại, chàng trai mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc ngắn nhuộm màu tím thời thượng, miệng ngậm điếu thuốc bước xuống xe, sải chân tiến về phía bậc thang.
“Anh cả.” Úc Tề Quang có nước da trắng nõn, đường nét trên khuôn mặt thiên về thanh tú, từ đầu đến chân tỏa ra vẻ biếng nhác của một dân chơi chính hiệu.
Úc Cẩm An liếc người trước mặt: “Nghe nói gần đây cậu sống rất nhàn hạ?”
“Ngày nào em cũng rảnh hết.”
“Thế cũng tốt, đừng có đi gây chuyện lung tung.” Úc Cẩm An nghiêng người né bả vai cậu ta rồi rời đi.
Ngoài đại sảnh, Úc Tề Quang hít sâu một hơi, híp mắt nhìn chiếc xe màu đen đang dần khuất bóng, duỗi hai ngón tay rút điếu thuốc, chậm rãi nhả vài vòng khói.
“Tề Quang, sao giờ con mới trở về?” Dung San kéo con trai qua một bên, cổ áo cậu ta nồng nặc mùi rượu, đôi môi còn dính dấu son đỏ chót: “Con cố gắng làm vài chuyện có ích đi được không, gần đây anh cả của con được lòng bố con lắm đấy.”
Úc Tề Quang vứt tàn thuốc, dùng chân giẫm mạnh: “Mẹ, con đói.”
Đứa trẻ này bị bà ta chiều hư từ nhỏ, Dung San chỉ đành bất lực kéo tay cậu ta, sai người giúp việc chuẩn bị bữa trưa.
Buổi tối sau khi tan làm, Kiều Nam bị các phóng viên vây quanh đài truyền hình làm cho hoảng sợ.
Thân là đồng nghiệp, cô có thể đoán được mục đích của những người này.
Cô lẻn vào bãi đậu xe ngầm, định rời thật nhanh, đen đủi thế nào lại bị bắt gặp ngay khi vừa bước qua cổng.
“Ở đây này…”
Da đầu Kiều Nam tê dại, tất cả bọn họ đều là phóng viên săn tin chuyên nghiệp, việc theo đuôi chặn đường đã lành nghề.
Mọi người ồ ạt kéo đến, nhất định phải phỏng vấn bằng được Kiều Nam, để xem trong tay cô đang nắm giữ loại bằng chứng gì.
Tốc độ chạy của cô không tính là chậm nhưng chẳng thể thoát được số lượng phóng viên đông đúc như thế.
Một chiếc ô tô màu đen dừng ở bên cạnh, Kiều Nam nhận ra ngay, vội vã mở cửa bước vào.
“Mau lái xe đi.”
Đám đông phía sau dần tiến lại gần, nhưng người bên trong lại không hề di chuyển.
“Sao anh cứ đứng yên mãi vậy?”
Úc Cẩm An nắm vô lăng, híp mắt nhìn cô mà cười xấu xa: “Cô có nhớ sáng nay tôi đã nói gì không?”
Kiều Nam ngơ ngẩn.
“Cô ta vào xe rồi, mau đuổi theo!”
Kiều Nam giống như con kiến bò trên chảo nóng, nếu những người đó chụp được cảnh cô trèo lên xe Úc Cẩm An, chắc chắn cô sẽ đi đời thêm một lần nữa.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô nắm lấy bàn tay anh, khẩn thiết bảo: “Mau lái xe đi, họ sẽ chụp được ảnh chúng ta đó.”
Úc Cẩm An liếc mắt qua kính chiếu hậu, đôi môi mỏng lập tức nhếch lên, đạp chân ga thật mạnh.