Tiếng thét chói tai kẹt lại trong cổ họng, Kiều Nam thấy phó giám đốc đài truyền hình đi tới bên cạnh người đàn ông với dáng vẻ cung kính, nói: “Anh Úc, bản tin thời sự của đài truyền hình chúng tôi chắc chắn có thể phản hồi ngay lập tức…”
Đoàn người đó đi lướt qua cô, Kiều Nam chậm chạp ngẩng mặt lên, trong mắt phản chiếu một đôi mắt màu nâu sẫm.
“Trời ơi, người đàn ông đó là ai vậy?”
Giọng nói run rẩy kích động của các cô gái vang lên xung quanh, Kiều Nam đảo mắt, nhìn về phía Mễ Mễ: “Anh ta là ai?”
Hiếm khi Kiều Nam nhiều chuyện, Khúc Mễ đắc ý cười: “Hai tiếng trước tớ nhận được tin tức, đó là giám đốc đài mới nhậm chức hôm nay, cũng chính là tổng giám đốc của đài truyền hình chúng ta.”
“Giám đốc đài mới?”
Kiều Nam cảm thấy tim đập nhanh hơn, hóa ra anh ta không phải lưu manh biến thái, mà là sếp lớn cấp cao nhất của cô!
Chỗ làm việc bùng nổ, tất cả mọi người đều đang thảo luận về tổng giám đốc mới nhậm chức.
“Nghe nói tổng giám đốc mới của chúng ta là con trai cả của chủ tịch, ở nước ngoài từ nhỏ, những năm qua luôn không muốn tiếp nhận đài truyền hình, sao lần này lại đột nhiên về nước vậy?”
“Tôi cũng nghe nói chủ tịch có hai người con trai, bình thường chiều con trai út hơn!”
“Cậu hai là do bà Úc bây giờ sinh ra, cậu cả này nghe nói mẹ anh ta đã ly hôn với chủ tịch từ rất lâu rồi.”
“Oa! Mọi người không biết sao? Mẹ ruột của cậu cả Úc trước đây là biên tập viên hàng đầu của đài truyền hình chúng ta, vừa xinh đẹp vừa tài hoa, được chủ tịch nhìn trúng, nhưng sau này… sao lại ly hôn vậy?”
“Nhiều chuyện!”
Có người thấy Khúc Mễ về tới bèn kéo cô ta vào trong đám người: “Mễ Mễ, cô chắc chắn hóng được tin về tổng giám đốc mới nhậm chức, mau nói cho chúng tôi biết đi.”
Khúc Mễ chống nạnh, kiêu ngạo ưỡn ngực: “Mọi người muốn biết cái gì? Họ tên, số điện thoại, địa chỉ?”
Hứa Tranh cao gầy liếc nhìn Mễ Mễ đang đầy vẻ đắc ý, anh ta lắc đầu rồi cầm máy quay ra ngoài phỏng vấn.
“Oa, cô có cả những thông tin này sao?”
Khúc Mễ đắc ý cong môi: “Tôi còn biết số đo ba vòng của anh Úc bao nhiêu, thích đi câu lạc bộ thể hình nào…”
“Hả!”
Lời của cô ta còn chưa nói hết, một đám con gái xúm lại: “Nói cho tôi biết kích thước đi! Câu lạc bộ thể hình nào nữa!”
Kiều Nam bị sức mạnh bao vây của đám đông ép lùi lại mấy bước, rầu rĩ không vui trở về chỗ ngồi.
Biết những cái này giỏi lắm sao?
Cô còn từng đến nhà sếp mới đấy!
Cả buổi chiều chỗ làm việc đều chìm đắm trong tiếng nói chuyện của các cô gái. Kiều Nam lơ đãng vài lần, không biết đầu óc đang lạc trôi ở phương trời nào.
Sau khi cuộc họp lãnh đạo cấp cao kết thúc, thư ký vội đi vào phòng trà nước pha cà phê.
“Tổng giám đốc Úc, Americano của anh.”
Thư ký nhỏ cung kính đứng trước bàn, thế nhưng người đàn ông ngồi sau bàn làm việc không phản ứng gì, từ đầu đến cuối ánh mắt dừng trên tập tài liệu không hề di chuyển.
Người đàn ông dùng ngón trỏ và ngón cái tay trái khẽ vê mép cốc, thỉnh thoảng nhíu mày rồi nhấp nhẹ một ngụm cà phê, dáng vẻ quyến rũ chết người.
Tim thư ký nhỏ đập nhanh hơn, không nhịn được cất bước về phía trước!
Ầm!
Cửa lớn văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Thận huýt sáo tiến vào: “Đại An An.”
Anh Tiêu rất nổi tiếng ở đài truyền hình, thư ký cúi đầu: “Anh Tiêu.”
“Ngoan.”
Tiêu Thận luôn luôn mang vẻ mặt vui vẻ, hòa nhã với phụ nữ, thư ký nhỏ bị trêu chọc đỏ mặt rời đi.
Người đàn ông sau bàn làm việc đặt cốc cà phê xuống, vẻ mặt bình tĩnh không một gợn sóng.
“Đại An An, ông luôn không hiểu chuyện trai gái như vậy.” Tiêu Thận kéo ghế ra, ngồi thẳng đối diện anh: “Thư ký nhỏ này là đích thân tôi chọn cho ông đấy, cả việc sửa sang thiết kế văn phòng của ông, các đồ vật đều là chính tôi đích thân sắp xếp, đối với ông tôi luôn tận tâm tận lực, ông hiểu tấm lòng của tôi không?”
Dứt lời, Tiêu Thận chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt ửng hồng.
Có lẽ vì quá thân thuộc, vẻ mặt Úc Cẩm An không có thay đổi gì lớn, anh khẽ gật đầu và nói: “Ngày mai đổi tất cả đồ vật thành màu đen.”
Mỗi một đồ vật của căn phòng làm việc này đều do Tiêu Thận đích thân tìm từ Italy về, sao có thể nói đổi là đổi: “Màu đen quá cổ lỗ sĩ, trong cuộc sống của ông cần ít hồng như tôi cần phụ nữ vậy, phải cân bằng âm dương.”
Dừng một nhịp, anh ta cười với vẻ đầy mờ ám: “Mà cô gái trong phòng bao ở quán bar tối đó là ai vậy? Tôi từng gặp chưa?”
Úc Cẩm An cũng nhớ tới gì đó. Anh nhấp một ngụm cà phê, đôi mày kiếm giãn ra: “Không nói cho ông biết.”
Tiêu Thận rất tức giận.
“Có gì muốn nói thì nói ngay đi.” Úc Cẩm An không nói đùa với anh ta.
Tiêu Thận sờ cằm nói, nói: “He he, không uổng công nhiều người ship chúng ta là cặp đôi đẹp nhất, ông đúng là hiểu tôi.”
“Nghe nói tin tức về Khải Thái ảnh hưởng tới nhà họ Thương, ông cụ nhà họ Thương rất không vui. Cô Thương nhà ông chưa gọi cho ông sao?”
“Cô ấy rất có chừng mực.”
Nghe được lời này của anh, Tiêu Thận bất mãn nhíu mày: “Ông có ý gì? Ý ông là tôi không có chừng mực hả?”
Người đàn ông ngồi ghế xoay đặt bút xuống, ngẩng mặt lên cười nói: “Ông có cơ à?”
“…”
Khóe miệng Tiêu Thận co giật, vừa định nổi giận, chợt thấy Úc Cẩm An cong môi cười nhạt. Mọi người đều nói người đẹp cười nghiêng nước nghiêng thành, Đại An An nhà anh ta vừa cười cái là nghiêng thùng đổ nước.
Số lượng chia sẻ bản tin trực tuyến không ngừng tăng lên, mấy ngày nay công việc của Kiều Nam vô cùng nhẹ nhàng. Hiếm khi tan làm đúng giờ, lúc cô đi ra khỏi đài truyền hình thì thoáng không quen với ánh nắng hoàng hôn.
Đã bao lâu không thấy nắng chiều, đến bản thân cô cũng không còn nhớ rõ nữa.
Tâm trạng của Kiều Nam tốt một cách kỳ lạ, thích hợp để đi ăn một bữa ngon, mì thịt bò hay lẩu cay đây?
Bíp bíp…
Một chiếc xe con màu đen chạy tới từ ngã tư phía sau, tốc độ xe tăng dần. Kiều Nam thấy có xe lao tới, theo bản năng kêu một tiếng rồi chạy lên vỉa hè.
Nhưng không ngờ chiếc xe đó không hề giảm tốc độ mà còn tăng ga lao về bên đường.
Không hay rồi!
Kiều Nam nhìn ra có điều không ổn, nhưng tốc độ xe quá nhanh, cô gần như không có thời gian né tránh.
Tại lối ra của tầng hầm để xe bên cạnh, xe của Úc Cẩm An chạy qua cửa cảm biến an ninh, qua cửa sổ xe đang mở anh đột nhiên nghe thấy tiếng hét chói tai của một cô gái. Anh nhíu mày nhìn lướt qua, chỉ thấy một chiếc xe con màu đen đang lao đến bên đường với tốc độ không bình thường.
Xuất phát từ bản năng, anh quay xe đi tới.
Rầm!
Bánh trước của xe con màu đen đâm mạnh vào bồn hoa, ống quần của Kiều Nam chỉ cách bánh trước xe vài centimet. Cô trợn to mắt, chỉ có thể nhìn trong buồng lái là một người đàn ông không rõ mặt.
Brừm!
Chiếc xe bị thiệt hại không hề từ bỏ, người trong xe khởi động động cơ một lần nữa.
Da đầu Kiều Nam trở nên tê dại, đây là muốn đưa cô vào chỗ chết!
Đằng sau không có đường, phía trước là chiếc xe lấy mạng, Kiều Nam khóc không ra nước mắt, trời muốn diệt cô sao?
Kéttttt…
Xe của Úc Cẩm An dừng lại bên đường: “Lên xe.”
Đột nhiên xuất hiện cứu tinh, Kiều Nam không kịp suy nghĩ nhiều. Cô nhanh nhẹn nhảy lên bồn hoa rồi lách người chui vào trong xe anh.
Đến khi người trong chiếc xe con màu đen kia lấy lại tinh thần, chiếc xe chở Kiều Nam đã chạy về phía đường lớn.
Tài xế không dám bám theo ra đường lớn, sợ bị camera chụp được biển số xe đành bất lực rời khỏi.
Chỉ hai phút ngắn ngủi mà Kiều Nam đã trải qua một hồi sống chết. Cô thở hổn hển, lúc định cám ơn ân nhân cứu mạng thì cô lại giật mình: “Anh, anh…”
“Tiếng Trung phong phú như vậy mà cô chỉ biết kêu anh anh thôi à?”
Người đàn ông đang dùng hai tay điều khiển vô lăng từ từ lên tiếng. Kiều Nam cúi đầu, cô cũng muốn gọi cái khác, nhưng cô nào dám nói.
Gọi anh là quý ngài quần lót? Hay là lưu manh biến thái?
Ai mà ngờ được, anh lắc mình đã biến thành sếp lớn cao nhất của cô.
Kiều Nam hối hận muốn đập vào tường, gần đây vận may quá kém rồi.
“Sếp.” Kiều Nam cắn môi nói: “Anh đi đâu vậy?”
Sếp?
Úc Cẩm An liếc người bên cạnh, môi vểnh lên: “Đổi xưng hô cũng nhanh đấy, tôi không phải là bạn trai của cô nữa à?”
Ặc!
Hai má của Kiều Nam đỏ lên, anh cứ phải nhắc tới chuyện tối đó làm gì?