Hôm nay ánh mặt trời ở Edinburgh vô cùng rực rỡ, khiến ngã tư đường cổ kính ngập tràn ánh nắng.
Lúc đi đến ngã tư, Tống Tử Tu bị người khác gọi lại.
Người gọi anh là Tiểu Mai, bạn tốt nhất của Lục Khả Duy ở Edinburgh. Lúc này cô ấy đang diện áo bó sát và váy ngắn, để lộ đôi chân dài, đứng tựa vào tường, đôi môi đỏ mọng diễm lệ ngậm điếu thuốc, tạo thành một bức tranh ướt át mập mờ.
Tống Tử Tu dừng chân, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy, nói với vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi cho rằng giữa hai chúng ta không có gì để phải nói riêng cả.”
Tiểu Mai đứng dậy, bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng rồi quẳng vào thùng rác bên cạnh, sau đó đi đến bên cạnh Tống Tử Tu, mệt mỏi nói: “Tôi biết anh không muốn lên giường với tôi, tôi cũng không phải kiểu người tự làm mất mặt mình. Nhưng về Khả Duy, có mấy lời nếu không nói, tôi sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng mãi.”
Lúc này, Tống Tử Tu mới quay người lại, đứng đối mặt với cô ấy, vẻ mặt không hề thay đổi: “Nếu là về Khả Duy thì tôi có thể nói vài câu với cô.”
Hai người ăn ý đi ra khỏi con hẻm nhỏ, tìm vào một quán cà phê ngoài trời.
Tiểu Mai gọi một ly cappuccino, Tống Tử Tu gọi một ly latte.
Cà phê nhanh chóng đã được mang lên, Tống Tư Tu nâng ly nhìn người qua kẻ lại bên đường, nhấp một hớp: “Cô có gì muốn nói thì mau nói đi.” Anh vốn không muốn có liên quan gì tới người phụ nữ khác ở sau lưng Lục Khả Duy, càng đừng nói là bạn tốt nhất của cô. Nhưng anh nhận ra dù tác phong của Tiểu Mai này không đứng đắn lắm, nhưng sự quan tâm dành cho Lục Khả Duy không phải là giả vờ, vậy nên anh mới chịu ngồi xuống nói chuyện với cô ấy.
Tiểu Mai có vẻ rất khát, uống liền hộp cà phê lớn rồi mới từ tốn nói: “Ngay cả Khả Duy cũng không biết, thật ra tôi là một đứa con gái ngoài giá thú, quanh năm suốt tháng không gặp được ba mẹ mấy lần, cũng không thể về nước nhận tổ tiên được, thân phận của tôi thật sự không thể công khai được. Thậm chí
đến việc bọn họ làm nghề gì tôi cũng không biết, chỉ biết họ rất giàu có, thứ duy nhất cho tôi cũng chỉ là số tiền tiêu mãi không hết.”
Tống Tử Tu mất kiên nhẫn cắt lời cô ấy: “Tôi không có hứng thú với thân phận của cô.”
Tiểu Mai cười mỉa mai: “Không ngờ vì Khả Duy mà chút kiên nhẫn đó anh cũng không sẵn lòng cho tôi.” Cô ấy uống thêm một hợp cà phê. Lần này ly cũng đã thấy đáy, cô bèn gọi phục vụ mang thêm một ly khác lên, sau đó mới nói tiếp: “Anh ở bên Khả Duy lâu như vậy, hắn cũng biết chuyện cô ấy mất trí nhớ. Tôi chỉ buồn cười vì cảm thấy tôi và cô ấy có phương diện nào đó giống nhau, hai chúng tôi đều tính là những người không được trọn vẹn. Nhưng cô ấy trong sáng thuần khiết, thu hút tôi sâu sắc. Có lẽ trong lòng mình, tôi vốn luôn muốn trở thành người giống như cô ấy.”
Lúc này, Tống Tử Tu đã dần hiểu ý cô ấy khi nói liên tục thế này, chẳng qua là muốn giải thích ý nghĩa sự tồn tại của Lục Khả Duy đối với cô ấy.
Thêm một tách Cappuchino khác, Tiểu Mai vẫn tiếp tục nói: “Tôi luôn muốn bảo vệ sự trong sáng của cô ấy, chỉ mong cô ấy có thể tìm được một người đàn ông sẵn lòng bảo vệ cô ấy. Lần đầu tiên gặp anh, tôi đã cảm thấy anh chắc chắn là một người đàn ông có quá khứ phức tạp. Một người như vậy không hợp với cô ấy. Nhưng hôm đó thấy anh ép cô ấy như vậy, tôi mới hiểu tình cảm của anh dành cho cô ấy đậm sâu đến nhường nào.”
Tống Tử Tu nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh lùng, chờ cô ấy nói hết.
Tiểu Mai đột nhiên tiến sát đến gần Tống Tử Tu hơn một chút, giọng nói cũng thấp xuống, “Tôi cảm động về tình cảm của anh, nhưng hơn hết, tôi nghi ngờ liệu có phải anh đã từng quen biết Lục Khả Duy hay không?”
Tống Tử Tu thật sự không đoán được cô gái thoạt nhìn chỉ biết ăn chơi này lại có mắt nhìn như vậy, nhưng sắc mặt anh vẫn không thay đổi: “Tôi nghĩ dù tôi và cô ấy đã từng quen nhau hay chưa thì tôi cũng không cần phải giải thích bất cứ chuyện gì với cô.”
Tiểu Mai chống tay trên mặt bàn hình tròn, không hề yếu thể nhìn thẳng vào anh, “Cô của Khả Duy không nói cho cô ấy biết bất cứ gì về chuyện trước khi cô mất trí nhớ. Người trong cuộc như Khả Duy có thể không hiểu rõ, chỉ cho rằng bà ấy muốn tốt cho cô ấy mà thôi, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy chắc chắn có bí mật nào đó. Anh có thể không thèm để ý đến những chuyện này, chỉ có một khả năng, đó là anh đã biết rõ về quá khứ của cô ấy.”
Tống Tử Tu vẫn bình tĩnh lại: “Tôi đã nói rồi, tôi không cần phải giải thích bất cứ chuyện gì với một người ngoài.”
Tiểu Mai trừng mắt nhìn anh, hai hàng mi dài rung rung, giọng nói yếu đuối nhưng chắc nịch: “Tôi không quan tâm quá khứ anh và Khả Duy đã trải qua những gì. Bây giờ anh có thể ở bên cô ấy, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép anh làm tổn thương cô ấy.”
Tống Tử Tu hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy, trả lời với vẻ như bất cần đời: “Cô cho rằng tôi chỉ chơi đùa với cô ấy? Tôi nói cho cô biết, Tiểu Mai, tôi quan tâm cô ấy còn hơn cả cô.”
***
Lục Khả Duy cảm thấy cuộc sống yên bình trước đây đã hoàn toàn thay đổi vì sự xuất hiện của một người đàn ông. Trước đây cô chỉ qua lại giữa cửa tiệm bánh ngọt và nhà, tạo thành một đường thẳng đơn giản trong cuộc sống.
Còn bây giờ, ngoại trừ lúc đi làm và đi ngủ, gần như toàn bộ thời gian của cô đều dành để ở bên Tống Tử Tu. hai người đã thử ăn ở khá nhiều nhà hàng ở Edinburgh nhưng vẫn chưa tìm được nơi nào hợp khẩu vị. Hai người cũng thường xuyên đi bộ, gần như đã đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Edinburgh. Thỉnh thoảng, Tống Tử Tu còn đưa cô đến những danh lam thắng cảnh gần đó. Edinburgh có rất nhiều nhà thờ và lâu đài nổi tiếng, mỗi nơi đến một lần. Lục Khả Duy có cảm giác thời gian và không gian giao hòa vào nhau. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình, rồi lại cảm thán rằng duyên phận thật diệu kỳ.
Đúng lúc gần đây Edinburgh đang có lễ hội nghệ thuật hằng năm, lúc hai người không làm gì thì sẽ đi dạo loanh quanh.
Cuộc sống đúng là có nhiều thay đổi, nhưng dường như cũng không có gì xấu, ngoại trừ trong lòng thỉnh thoảng vẫn sẽ nảy sinh cảm giác bất an.
Có một ngày, Lục Khả Duy dẫn Tống Tử Tu đến đại học Edinburgh đi dạo. Khi đã thấm mệt, hai người tìm một băng ghế dài để ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lục Khả Duy đột nhiên hỏi anh: “Em không nhớ tất cả mọi chuyện đã trải qua trước đây, em đang nghĩ có lẽ em còn từng ăn chơi hơn cả Tiểu Mai chưa biết chừng, anh không để ý chút nào ư?”
Tống Tử Tu nắm chặt tay cô, mỉm cười nói: “Đối với em, đúng ra anh cũng là một người xa lạ, nhưng anh cũng đâu thấy em để ý gì chứ?”
Lục Khả Duy nhoẻn miệng cười, nhưng lại cố ý nói: “Còn chẳng phải là vì miệng lưỡi anh trơn tru, chỉ vài câu đơn giản đã lừa được em sao.”
Tống Tử Tu lại nhìn cô chăm chú: “Thật sự là vậy ư?” Gặp lại cô, ngoại trừ thân phận và quá khứ của mình ra, anh tuyệt đối không lừa dối cô bất cứ chuyện
Lục Khả Duy không ngờ anh cho là thật, bèn lập tức yếu ớt nói thêm: “Được rồi, em công nhận cũng vì anh rất đẹp trai, em thật sự không chịu nổi sự quấy rầy của trai đẹp.”
Tống Tử Tu buồn cười nói: “Edinburgh có nhiều anh đẹp trai, mũi cao mắt sâu như vậy, anh cũng đâu thấy em tìm đại ai đâu.”
Lục Khả Duy trả lời: “Có lẽ em là người tương đối truyền thống, không thích đám người ngoại quốc này.”
Tống Tử Tu nở nụ cười, nhưng vẫn không kìm được hỏi: “Em thật sự muốn tìm lại ký ức sao?”
Lục Khả Duy suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không hẳn, thật ra ba năm nay em đã sống vậy rồi, cũng ổn lắm. Nhưng nửa đêm lúc tỉnh giấc, trong lòng em vẫn luôn cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó.”
Tống Tử Tu thu lại biểu cảm trên mặt, an ủi: “Cô em cũng đã nói mất trí nhớ cũng không phải là chuyện xấu mà, em vẫn không quên được sao? Nếu đã vậy thì đừng nghĩ nhiều về nó nữa. Goethe đã từng nói, Nếu con người không hết hi vọng thì không nên cố chấp nhớ lại những bất hạnh trong quá khứ, mà hãy suy nghĩ làm sao để hiện tại có thể sống ung dung, sẽ bớt đi nhiều khổ đau. Vì thế, chuyện đã quên thì cứ quên đi, có vài người muốn quên nhưng còn chẳng thể nào quên được.”
Lục Khả Duy bình thường trở lại, mỉm cười nói: “Không ngờ anh còn có thể trích dẫn danh ngôn của nhà hiền triết cơ đấy.”
Tống Tử Tụ cười đùa: “Trước mặt một học sinh giỏi như em, anh cũng không thể tỏ ra không có học thức được.”
Hai người tay trong tay trở về, Tống Tử Tu lại theo Lục Khả Duy đến nhà cô.
Vừa đến nhà, Lục Khả Duy lại hỏi: “Tống Tử Tu, anh có đói bụng không? Nếu anh đói thì để em nấu chút đồ ăn cho anh.”
Tống Tử Tu vội nói: “Không cần đầu, chúng ta ngồi xem ti vi thôi.”
Lục Khả Duy không dùng dằng, đi vào phòng bếp cắt vài quả táo đặt xuống bàn trà, ngồi xuống sô pha với anh.
Chẳng biết đã ngồi bao lâu, Lục Khả Duy cảm thấy anh ngày càng dựa sát vào mình. Cô dịch sang một bên, cuối cùng đã dịch đến sát mép ghế, nhưng động tác của anh vẫn không dừng lại, cả người anh dính sát vào người cô.
Lục Khả Duy hơi tức giận: “Tống Tử Tu, anh có thể đừng tẻ nhạt như vậy được không?”
Tống Tử Tu đứng dậy cầm miếng táo, đưa lên trước miệng Lục Khả Duy: “Ăn chút trái cây đi.”
Lục Khả Duy quay mặt sang bên khác, “Bỏ xuống, em không muốn ăn.”
Tống Tử Tu đột nhiên nhoài người đến trước mặt cô, bóp cằm cô bằng một tay rồi dùng chút sức đẩy miếng táo vào miệng cô, sau đó mới nở nụ cười thỏa mãn.
Lục Khả Duy vừa nhai táo, vừa nói: “Tống Tử Tu, sao càng ngày em càng thấy anh ngây thơ thế. Anh là một người hơn ba mươi tuổi thật đấy à?”
Tống Tử Tu dựa đầu vào vai cô, mỉm cười: “Chẳng phải mọi người thường nói là khi đối diện với người mình thích thì chỉ số IQ sẽ về không à? Anh làm ra mấy chuyện có vẻ ngây thơ đó cũng là bình thường mà.”
Câu trả lời của anh khiến Lục Khả Duy dở khóc dở cười. Cô cầm điều khiển, chuyển kênh một lúc thì tìm thấy một bộ phim dài tập tiếng Anh đang nổi tiếng dạo này, có nam chính là một ông chú. Cô xem ti vi, cười nói: “Mấy trang mạng trong nước nói cái gì mà các ông chú có ba điểm tốt, nào là trưởng thành, nhẫn nhịn, dễ đẩy ngã, em thấy toàn là nói láo cả.”
Tống Tử Tu ngẩng đầu lên khỏi vai cô, nhìn chằm chằm vào cô rồi cười nói: “Ô.” Anh còn cố ý dài giọng ra: “Hai điều đầu tiên thì anh không biết, nhưng điều cuối cùng, em có thể thử xem anh có như vậy thật không.”
Mới đầu Lục Khả Duy còn hơi sửng sốt, nhưng đến khi hiểu ra ý nghĩa của câu đó, cô liền đỏ mặt, đánh anh: “Tên khốn nhà anh, chỉ biết chồng ghẹo em thôi!”
Tống Tử Tu vẫn mặt dày nói tiếp: “Câu này của em thì đúng này. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện chồng ghẹo em thôi.” Nói đến đoạn sau, giọng anh lại hơi tủi thân.
Hai người xác định quan hệ cũng được một thời gian rồi. Gần đây, mỗi tối khi tiễn Lục Khả Duy về nhà, Tống Tử Tu sẽ ở lại nhà cô một lúc rồi mới đi. Nhưng anh chưa bao giờ qua đêm ở nhà cô, lúc nào cũng tuân thủ rất nghiêm túc các quy tắc. Nói cách khác thì mối quan hệ giữa hai người chưa có gì chính thức cả.
Tất nhiên là Lục Khả Duy cũng hiểu ra ý của anh. Cô đỏ bừng mặt lên, đánh anh mạnh hơn, nào ngờ lại không cẩn thận đẩy anh nằm ngã xuống sô pha. Tống Tử Tu đưa tay ra giữ lấy lưng cô, kéo cô ngã xuống theo mình.
Hai người nằm trên sô pha, mặt đối mặt. Lục Khả Duy phát hiện ra vẻ mặt Tống Tử Tu hơi khác thường, bèn giả vờ bình tĩnh cười nói: “Đúng là dễ đẩy ngã thật đấy.” Nói đoạn, cô còn cố ý cúi người xuống, hôn nhẹ vào khóe môi anh. Khi thấy ánh mắt của anh hơi trầm xuống, cô lập tức ngồi dậy, tránh khỏi người anh.
Thấy anh vẫn nằm lì trên sô pha, không chịu nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên người mình, Lục Khả Duy bèn nhìn theo tầm mắt của anh, tức thì hiểu ra tại sao vẻ mặt anh lại thay đổi. Cô đang mặc đồ ở nhà, rất rộng rãi, chỗ cài chỗ mở, vừa nãy phần vai của cô đã bị trễ hẳn xuống. Lúc nãy cô cúi xuống thấp như vậy, chắc hẳn là anh đã thấy hết mọi thứ rồi.
Tống Tử Tu vẫn nằm đó, vẫy tay gọi cô: “Khả Duy, lại đây.”
Nhưng Lục Khả Duy chỉ cười đáp: “Anh Tống, bây giờ cũng đã muộn rồi, em nghĩ anh nên về rồi đấy.”
Nhưng Tống Tử Tu vẫn nhìn cô: “Lại đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Lục Khả Duy thấy vẻ mặt anh rất nghiêm túc, rồi lại thấy anh không định đứng dậy, đành ngồi xổm trước sô pha, nhìn anh rồi hỏi: “Anh định nói gì với em vậy?”
Chỉ trong giây lát, thế giới trước mặt Lục Khả Duy bỗng lật ngược lại. Tống Tử Tu cứ thế lăn từ trên sô pha xuống, sau đó đè cả người Lục Khả Duy xuống thảm rồi hôn cô. Nụ hôn của anh dường như dệt thành một tấm lưới lớn phủ lên người Lục Khả Duy, khiến cô không thể trốn, không thể lùi, chỉ có thể nằm đó đón nhận mà thôi.
Tình cảm đã lên men rồi, khó mà kiềm chế lại được. Chẳng biết tự bao giờ, tay Tống Tử Tu đã lần vào cổ áo rộng thùng thình của cô, đến được nơi núi non trập trùng vừa mới đè lên anh khi nãy.
Đến khi Lục Khả Duy vừa mắng vừa đá anh thì anh mới chịu dừng lại. Nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô, không chịu buông ra.
Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, anh mong rằng mình sẽ không bao giờ phải tỉnh lại nữa.